Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng tử muốn tìm một công chúa xứng đáng để cưới làm vợ. Chàng đi khắp thế giới để mong tìm được người hợp ý chàng. Chàng đã gặp biết bao nhiêu công chúa, nhưng ai cũng bị chàng chê ở một điểm nào đấy.
Hoàng hậu, người theo dõi cuộc tìm kiếm của chàng, dần dần cũng không kiên nhẫn nữa. Bà hỏi:
– Con còn đòi hỏi tiêu chuẩn gì nữa nào?
– Chính con cũng không biết nữa! – chàng trả lời – nhưng phải đích thực là công chúa cơ!
Bà mẹ lắc đầu. Chàng hoàng tử càng cảm thấy buồn chán hơn sau mỗi chuyến đi không đạt ý nguyện. Chàng muốn có một người vợ mang cho chàng hạnh phúc.
Hoàng hậu nói với vua:
– Nếu cậu ta một lần nào đấy đưa một cô gái về nhà, tôi sẽ nhận ra ngay, cô gái ấy có xứng đáng là công chúa hay không.
– Thế hả? Bà nhận biết bằng cách nào vậy? – nhà vua hỏi – Thật là chẳng đơn giản chút nào để nhận ra một công chúa.
Hoàng tử lại khăn áo ra đi, và lại trở về một mình.
Rồi một ngày mùa đông đến. Thời tiết thật bất lợi: gió, mưa, sấm, chớp thét gào trên khắp mọi miền đất nước. Mưa như trút nước, gió thổi ù ù. Ðột nhiên có tiếng gõ nhẹ vào cửa lâu đài.
– Tôi phải kiểm tra xem tại sao ai đó lại gõ cửa giữa trời giông bão như thế này?- nhà vua nói.
Ông đi ra định mở cửa, nhưng gió giật mạnh quá đến nỗi cánh cửa mở tung ra. Ông nhìn thấy một hình ảnh rất đáng thương. Ngoài sân có một cô gái ướt đầm đìa. Nước mưa chảy từ tóc và quần áo xuống đất. Nước chảy vào mũi giày rồi lại ra phía gót chân.
– Thôi vào đây, thật tội nghiệp cháu bé!
Nhà vua thốt lên và đưa cô bé đang run cầm cập vào lâu đài, để có thể sưởi ấm được cho cô trong phòng của hoàng hậu.
– Ồ kinh khủng quá! – cô gái thốt lên – mà cháu lại là một công chúa đích thực.
Nhà vua và hoàng hậu nhìn nhau.
– Một công chúa đích thực? – bà hỏi khe khẽ.
– Vâng, đúng ạ – nàng trả lời – nhưng bây giờ cháu rất mệt và rất muốn hoàng hậu và bệ hạ cho cháu một chỗ nghỉ yên tĩnh.
“Bây giờ phải chính mình lo việc này mới được.” – Hoàng hậu nghĩ thế và vội vã sắp xếp chỗ ngủ cho cô gái.
Hoàng hậu dồn tất cả đệm ngủ dành cho khách của nhà vua lại, rồi xếp chồng lên nhau trên sàn nhà. Bà còn cầm trong tay một hạt đậu khô. Nhà vua đi theo vợ.
– Hoàng hậu muốn làm gì với hạt đậu đấy?
Nhà vua hỏi. Nhưng hoàng hậu chỉ mỉm cười không nói. Bà lẳng lặng để hạn đậu dưới cùng và xếp 20 tấm đệm lên trên, trên 20 tấm đệm là 20 lượt khăn trải làm bằng lông tơ của con ngỗng.
“Nào, bây giờ chúng ta thử xem, có phải vị khách này là một công chúa đích thực hay không?” Hoàng hậu thầm nghĩ. “Ngày mai, bí ẩn sẽ được giải đáp.”
– Thế nào, tiểu thư hôm qua có ngủ ngon trên chiếc giường đẹp và mềm đó không? – Hoàng hậu hỏi cô gái vào buổi sáng hôm sau.
Cô con gái tội nghiệp nói:
– Ô, rất kém, hầu như cả đêm cháu không chợp mắt.
Cô gái kể tiếp:
– Có trời mới biết được có cái gì đấy ở giường. Cháu nằm lên vật gì đó rất cứng, đến nỗi toàn thân cháu thâm tím lại.
– Có vậy chứ! – Hoàng hậu kêu lên – Qua hai mươi tấm đệm và 20 tấm khăn trải làm bằng lông tơ ngỗng mà tiểu thư vẫn cảm nhận được hạt đậu bé xíu. Tiểu thư đúng là một công chúa đích thực! Vì chẳng ai trên thế giới này lại nhạy cảm đến như thế!
Cả lâu đài bừng lên không khí hân hoan, vì họ đã có được một cô công chúa xứng đáng. Không một phút chần chừ, hoàng tử cầm tay cô gái. Ðám cưới linh đình được tổ chức.
Hạt đậu đó được đưa vào viện bảo tàng hoàng cung. Khách tham quan có thể thấy nó, nếu chưa ai mang nó đi khỏi viện bảo tàng.
Chuyện tôi kể đến đây là hết và tôi xin cam đoan với các bạn là chuyện có thật đấy.