Vào thời xa xưa, có một người đàn ông tên là Ali Baba sống ở Persia. Anh ta là một người tiều phu. Anh ta sẽ luôn là một người tiều phu nếu không có một ngày đặc biệt kia.
Một ngày nọ, khi đang đốn củi trong rừng, Ali Baba trèo lên một thân cây để chặt một cành cao. Đột nhiên anh ngừng đốn vì nghe có tiếng vó ngựa. Một nhóm người đang cưỡi ngựa đến. Trông họ có vẻ dữ dằn và giống những tên cướp.
Họ cưỡi ngựa qua bên dưới cành cây mà Ali Baba đang ngồi. Anh có thể đếm có cả thảy 40 người cưỡi ngựa qua. Con số này làm anh suy nghĩ. Một toán 40 tên cướp đi quanh Persia. Chúng cướp đi bất cứ thứ gì và cướp đi mọi thứ mà không quan tâm đến chuyện làm bị thương mọi người.
Bọn đàn ông dừng ngựa gần một vách đá. Mỗi tên cướp kéo một túi nặng trên yên ngựa xuống.
“Vừng ơi, mở cửa ra!” Tên cầm đầu nói.
Một cánh cửa trên vách đá mở ra.
Ali Baba nhìn bọn người này đi vào trong. Khi trở ra, chúng không còn mang túi nữa. Những cái túi đã được để hết ở bên trong.
Tên cầm đầu đi ra ngoài sau cùng và nói “Vừng ơi, đóng lại!”
Cánh cửa đá đóng chặt lại.
Ali Baba nhìn những tên này cưỡi ngựa đi xa. Anh biết đây là một toán cướp nổi tiếng hung hãn. Không ai biết chúng ẩn nấp ở đâu. Anh vừa tìm ra được chỗ nấp của chúng. Anh trèo xuống và đứng trước bức tường đá.
“Vừng ơi, mở ra!”
Cánh cửa mở ra.
Ali Baba bỏ rìu xuống và đi vào bên trong.
Trong động không có nhiều ánh sáng. Anh bước thẳng vào bên trong. Anh nheo mắt để nhìn cho rõ hơn. Khắp sàn nhà đầy những là tiền!
Anh bắt đầu tìm tòi khắp hang động. Khắp nơi đầy những vậy quý báu. Những tấm thảm đủ màu, những cái chén bạc, những thỏi vàng, và ngọc ngà châu báu sáng chói. Anh cũng thấy những túi đựng tiền mà bọn cướp đã mang vào. Anh vơ lấy thật nhiều túi.
“Vừng ơi đóng lại!”
Cánh cửa đóng chặt lại.
Ali Baba lên xe ngựa trở về nhà. Khi vợ anh thấy nhiều tiền quá cô ấy đã hốt hoảng.
“Anh đã vi phạm pháp luật và làm bị thương nhiều người rồi ư?” Cô hỏi.
“Không, đây là tiền của bọn cướp,” anh nói. “Chúng làm bị thương nhiều người. Chúng ta phải dùng nó để làm điều thiện.”
Anh kể cho vợ nghe về những tên cướp và nơi ẩn nấp của chúng. Anh kể cho cô nghe về tất cả những thứ mà chúng đã để lại bên trong. Anh không nhận ra là anh cũng đã để quên một thứ gì đó trong hang động. Anh đã để quên rìu của mình…
Ali Baba dùng tiền để làm việc thiện. Anh dọn nhà đến nơi ở mới tốt hơn. Anh mở một cửa hiệu bán những thứ đồ tốt với giá rẻ. Chẳng bao lâu sau, nơi đây trở nên sầm uất.
Bốn mươi tên cướp cũng bận rộn không kém. Mãi thật lâu sau bọn chúng mới trở lại nơi ẩn nấp của mình.
“Vừng ơi mở cửa ra!” Tên cầm đầu lại mở cửa.
Cánh cửa mở ra, tên cầm đầu nhận thấy có cái gì đó trên nền hang. Đó là một chiếc rìu. Chiếu rìu này không phải của bọn chúng. Tất cả bọn chúng đều mang dao. Chúng không thèm cướp cái rìu chẳng đáng giá này làm gì. Bọn cướp chạy vào hang và phát hiện ra chúng đã bị lấy trộm.
Tên cầm đầu đi đến bên một tên lanh lợi nhất trong toán.
“Ngươi hãy đi vào trong thị trấn, tìm cho ra một người đàn ông mới giàu lên. Hãy nhớ tên của hắn. Chúng ta sẽ cho hắn một bất ngờ.”
Tên cướp đi vào trong thị trấn. Hắn ăn mặc như một nhà buôn. Nơi đầu tiên hắn ghé qua là cửa tiệm của Ali Baba. Hôm đó, Morgiana đang làm việc cho Ali Baba.
“Tôi là thương nhân,” tên cướp nói. “Nhưng trước kia tôi chưa bao giờ thấy cửa tiệm này cả.”
“Nó mới mở mà,” cô trả lời. “Cửa tiệm này là của ông Ali Baba.”
“Thú vị thật,” tên cướp đáp.
“Tuy vậy hiện giờ ông ấy không ra buôn bán”.
Mogriana không thích cách thương gia này nhìn chút nào cả.
“Tệ thật!” tên cướp nói. “Thế ông ấy có làm chủ những cửa tiệm khác không?”
“Đây là cửa tiệm duy nhất,” cô nói. “Ông ấy chỉ đủ tiền để mở một cửa hiệu thôi.”
Tên thương gia cám ơn Morgiana và mỉm cười. Cô không thích nụ cười đó. Tên này trở về gặp tên thủ lĩnh.
“Tôi đã biết tên hắn. Hắn tên là Ali Baba,” tên cướp nói. “Hắn chỉ lấy một ít tiền thôi. Hiện hắn có mở một cửa hiệu và sống khá sung túc.”
Tên cầm đầu đưa cho tên cướp một mẩu phấn trắng.
“Quay trở lại cửa hiệu của tên Ali Baba và đánh dấu X trên cửa nhà hắn để bọn ta có thể nhận ra. Chúng ta sẽ đột nhập vào trong cửa hiệu và dạy cho tên đó một bài học.”
Khi trời tối, tên cướp quay trở lại thị trấn. Hắn đi đến bên cửa hiệu. Lúc này đường phố hầu như vắng người. Trên đường chỉ còn một phụ nữ đang đi. Tên cướp mỉm cười một mình. Hắn không biết người phụ nữ đang nhìn hắn chính là Morgiana. Cô đã thấy hắn cười. Cô nhớ nụ cười đó. Đó là nụ cười xảo quyệt của tên thương gia. Tên cướp đánh dấu X lên cửa hiệu của Ali Baba rồi quăng viên phấn quay đi tiếp.
Morgiana biết dấu hiệu này sẽ gây tai hoạ cho Ali Baba. Cô nhặt mẩu phấn lên và đánh dấu X lên tất cả các cánh cửa trên con đường.
Mãi thật khuya, tên cầm đầu và toán cướp mới lần vào trong thị trấn. Nhưng lạ quá, tất cả các cánh cửa trên con đường đều có phấn trắng. Bọn cướp không biết phải tấn công vào dâu cả. Chúng rất giận dữ. Tên cầm đầu là giận nhất.
Ngày hôm sau, bọn cướp tổ chức một cuộc họp.
“Có ai đó chơi xỏ chúng ta,” tên cầm dầu giận dữ nói. “Tao có một kế hoạch bảo đảm sẽ thành công.”
Rồi hắn trình bày cho đồng bọn kế hoạch của mình.
Bọn cướp xếp hàng 20 con la, mỗi con la mang hai thùng dầu to. Nhưng những thùng dầu này đều trống rỗng, thay vì thế bên trong mỗi thùng sẽ có một tên cướp. Tên cầm đầu đậy nắp thùng lại rồi choàng một chiếc khăn quàn cổ, đeo râu giả vào. Sau đó hắn dắt bầy la vào trong thị trấn.
Ali Baba nghe tiếng gõ cửa. Khi ra mở, anh thấy một người đàn ông dắt theo 20 con la.
“Tôi có thể giúp gì cho ông?” Ali Baba hỏi.
“Tôi đến thị trấn này để bán dầu,” người đàn ông trả lời. “Nhưng không còn phòng trọ nữa. Không biết ông có vui lòng cho tôi ngủ nhờ trong chuồng ngựa của ông được không?”
“Cứ để mấy con la của ông ngủ trong chuồng ngựa,” Ali Baba nói. “Còn ông thì tôi mời nghỉ trong nhà tôi.”
Gã cầm đầu bằng cướp đồng ý ngay. Ali Baba dắt người đàn ông vào nhà.
“Bữa tối sắp xong rồi,” Ali Baba nói.
Người đàn ông dắt la vào trong chuồng ngựa. Hắn cho mỗi con một ít cỏ khô và nước rồi thì thầm vào trong mỗi thùng đựng dầu.
“Ở yên trong đó cho đến khi nghe tiếng huýt sáo của tao thì nhảy ra tấn công hắn nghe chưa,” hắn nói.
Hắn rời chuồng ngựa và đi vào nhà. Hôm đó, người buôn dầu giả mạo không phải là vị khách duy nhất của Ali Baba. Morgiana cũng ở chung với gia đình của Ali Baba. Khi mọi người đi ngủ, Morgiana không sao ngủ được. Cô đi vào bếp để uống trà. Cô cần một ít dầu để đun nước những chẳng còn chút dầu nào cả. Nhớ đến vị khách buôn dầu, cô nghĩ ông ta sẽ không để ý nếu cô lấy một ít dầu. Cô đi vào chuồng ngựa vặn nắp một thùng dầu. Bên trong thùng phát ra một giọng thì thầm.
“Đến giờ rồi à?” Có ai đó trong thùng hỏi vọng ra.
“Không, chưa đến đâu,” cô thì thầm trả lời.
Morgiana kiểm tra tất cả 40 thùng dầu và nhận thấy có tới 39 thùng đều có người ở bên trong. Tại sao những người đàn ông này lại nấp trong thùng dầu chứ? Cô không hiểu tại sao nhưng cô biết là Ali Baba sắp gặp rắc rối.
Cô suy nghĩ thật nhanh rồi quấn một ít cỏ khô nhóm bếp lên. Cô mở một thùng đựng dầu.
“Yên lặng bước ra nếu không người sẽ bị thiêu cháy ngay,” cô nói.
Gã đàn ông nấp trong thùng vội vàng nhảy ra và bỏ chạy. Cứ thế cô đến từng thùng và lập lại cùng một lời đe doạ khiến cả 39 tên trong thùng bỏ chạy hết.
Một lúc sau tên cầm đầu đi ra huýt sáo. Tất cả yên lặng. Hắn kiểm tra các thùng dầu và nhận ra tất cả các thùng dầu đều trống không. Hắn biết mình đã bị lộ nên cũng bỏ chạy luôn.
Ali Baba cảm ơn sự nhanh trí và dũng cảm của Morgiana. Và phần thưởng của anh dành cho cô chính là một phần hùn ở cửa hàng. Ngoài ra anh còn thuê người bảo vệ gia đình mình.
Tên cầm đầu vẫn theo dõi Ali Baba và những người bảo vệ của anh. Hắn không sao tin được là một kế hoạch như thế lại bị thất bại. Hắn rất giận dữ vì đã đuổi hết bọn lâu la của mình đi. Giờ thì hắn sẽ phải tự liên lạc với Ali Baba.
Tên cầm đầu cạo tóc và lấy một tên mới là Hassan. Hắn mở một cửa hiệu bên cạnh cửa hiệu của Ali Baba và chẳng bao lâu đã trở nên thân thiết với anh. Ali Baba cũng không để ý xem Hassan thật sự là ai.
“Tối nay mời ngài tới dùng bữa tối tại nhà tôi,” Ali Baba nói.
“Không gì làm tôi sung sướng hơn điều đó cả,” Hassan trả lơời
Morgiana cũng đến ăn tối. Cô thấy Hassan khoác một chiếc áo choàng thật đẹp nhưng lại thường xuyên mày mò bên dưới lớp áo. Cô thấy một ánh sáng loé lên. Hắn đang dấu một con dao!
Morgiana biết người đàn ông này. Hắn ta là thương gia buôn dầu giả mạo. Cô phải làm gì đó để bảo vệ Ali Baba.
“Ali Baba,” cô nói. “Tôi sẽ nhảy múa giúp vui cho bạn ông.”
Cô cầm những chiếc khăn quàng cổ và bắt đầu nhảy múa. Cô xoay quanh chiếc ghế Hassan ngồi và dùng những chiếc khăn quàng trói hắn thật chặt.
Morgiana lôi con dao từ trong áo choàng của Hassan ra.
“Người đàn ông này muốn ám hại ông, Ali Baba,” cô nói. “Hắn chẳng phải ai xa lạ mà chính là thương gia buôn dầu giả mạo.”
Những người bỏ vệ Ali Baba bắt Hassan bỏ vào tù. Khi trở về họ báo cho Ali Baba một tin bất ngờ. Hassan chính là tên cướp khét tiếng cầm đầu của 40 tên cướp.
Thế là Ali Baba hiểu ra tất cả. Tên cầm đầu biết anh đã vào được hang của chúng nên muốn làm hại anh cùng gia đình để trả thù nhưng hắn đã thất bại vì Morgiana quá lanh trí.
“Morgiana, cô đã cứu sống cả gia đình tôi,” Ali Baba nói.
“Nếu là ông thì ông cũng làm thế thôi,” cô trả lời.
Cảnh sát trưởng đến thăm nhà Ali Baba và nói: “Nhiều thị trấn đã bị băng cướp này hoành hành nên đã hứa sẽ trọng thưởng cho ai bắt được chúng. Nay ngài đã làm được điều đó nên tiền thưởng này sẽ là của ngài.”
Nói rồi viên cảnh sát trưởng đưa cho Ali Baba một túi tiền thật nặng. Ali Baba cầm và đưa hết cho Morgiana.
“Tôi muốn cô giữ số tiền này,” anh nói.
“Tôi không thể giữ nó được. Số tiền này sẽ cải thiện cuộc sống của ông rất nhiều. Ông có thể dùng nó để mở thêm một cửa hiệu nữa.”
“Cuộc sống của tôi thế này là tốt lắm rồi. Tiền bạc làm sao mua được bạn tốt như cô. Hãy cầm đi và mở cửa hiệu riêng của mình.”
Morgiana nhận túi tiền và sau đó mở một cửa hiệu bên cạnh cửa hiệu của Ali Baba. Cô làm việc rất chăm chỉ và sống hạnh phúc.