Lúc nào Hổ cũng vênh váo tự xưng mình là chúa tể sơn lâm. Nó khoe bộ vuốt sắc, bộ nanh nhọn có thể cào rách và cắn thủng bộ da của con voi già hàng trăm tuổi. Nó khoe có bàn tay khỏe có thể tát chết tươi bất cứ con vật nào, và có tiếng gầm rung trời lở đất, làm lở đá rừng, làm bật rễ cây cổ thụ, làm gãy cổ diều hâu, làm gãy cánh chim đại bàng.

Tính tình của Hổ thì lại không tốt lắm, nó hung dữ, xảo quyệt hay gây sự, hay lật lọng và thường rình mò ăn thịt các loài chim thú. Mọi thú vật chim chóc trong rừng thường xa lánh Hổ. Cứ nghe tin Hổ ở đâu là các loài vật vội trốn chạy. Hổ sống lủi thủi một mình thấy rất buồn. Nó muốn kết bạn nhưng chẳng loài nào chịu chơi với Hổ cả.

Một hôm, trong lúc buồn tủi, Hổ thẫn thờ đi trong rừng ngẫm nghĩ về cuộc đời của mình thì gặp Mèo. Xưa nay nghe nói mèo tinh thông pháp thuật, võ nghệ cao cường, Hổ rất mong kết bạn với mèo để học một chút võ nghệ mong dễ bề kiếm ăn. Mèo đi đứng khoan thai, dịu dàng, chân bước êm như ru, nhảy xa không một tiếng động. Mèo vồ mồi nhanh và rất nhạy, nó không bao giờ vồ lung tung mà chỉ bắt những con vật có hại như chuột hoặc chim cắt.

Hổ rất muốn kết bạn với Mèo. Sau khi nghe Hổ giãi bày tâm sự, Mèo cũng vui lòng làm bạn với Hổ. Nhưng khi vừa gần gũi được với Mèo, Hổ đã nảy sinh ý định xấu, thừa lúc Mèo đang vui vẻ trò chuyện không có ý đề phòng, Hổ nhảy đến vồ Mèo định ăn thịt. Nhưng Mèo tinh ý nhanh nhẹn nhảy tránh được. Mèo trợn đôi mắt sáng quắc lên nghiêm nghị:

– Anh quả là một người không tốt. Vừa mới xin kết bạn mà anh đã giở ngay cái thói lật lọng ti tiện đê hèn ra. Nhưng nói trước, anh không thể làm gì được tôi đâu. Tôi nhỏ bé hơn anh nhưng có thể đạp gẫy cổ anh đấy. Liệu mà giữ thân!

Biết mình kém tài Mèo, Hổ hết lời phân trần cho đỡ ngượng:

– Tôi chỉ muốn thử xem võ nghệ của anh có giỏi không, có giống những gì người ta đồn đại không! Thật lòng, anh bạn Mèo thân mến ạ, tôi không có ý định ăn thịt anh đâu, tôi rất muốn kết bạn với anh mà.

Rồi quay ra nịnh nọt:

– Anh quả thật giỏi võ hơn người. Trong thiên hạ này chẳng ai có thể làm gì được anh. Tôi xin bái phục, bái phục.

Mèo nghiêm nghị vuốt râu nói:

– Xưa nay anh có tiếng là kẻ luôn lật lọng tráo trở. Mồm lúc nào cũng nói những lời ngon ngọt tử tế nhưng trong bụng đầy rẫy những âm mưu. Nếu thật lòng muốn kết bạn với tôi thì anh hãy thề bỏ cái tính nghĩ một đằng làm một nẻo đi.

Thấy Mèo lúc nào cũng ôn tồn, nghiêm nghị, Hổ không dám giỡn mà dịu giọng tha thiết nói:

– Anh Mèo ơi, tôi thật lòng muốn kết bạn lâu dài với anh. Tôi đã nói với anh rằng trên đời này không ai có thể sống trơ trọi một mình, anh bắt tôi phải thế nào cho vừa lòng anh đây.

Mèo thấy Hổ kể ra cũng đáng thương, suốt ngày phải lủi thủi một mình vì không có ai chơi cùng, Mèo dịu dàng bảo:

– Thôi được, tôi đồng ý kết bạn với anh. Nhưng anh phải thề không bao giờ được đùa cợt với mèo và không được vồ mèo ăn thịt. Nếu sai lời thề anh sẽ phải chịu hình phạt nặng nề.

Hổ vội rối rít:

– Tôi xin thề, xin thề mà!

Thấy Hổ thề rối rít Mèo cũng vui lòng kết bạn với Hổ, Mèo hứa sẽ dạy Hổ các món võ nghệ, phép thuật của mình. Hổ mừng lắm.

Mèo nhiệt tình dạy, Hổ hăm hở học. Nhưng vốn ngu đần cộng với trong đầu còn vướng nhiều điều đen tối nên Hổ học rất chậm. Mèo kiên nhẫn chỉ bảo từng miếng võ, từng bước tiến bước lùi. Thế nhưng gần một tháng trôi qua mà Hổ mới thuộc lơ mơ vài đường cơ bản. Mèo thì vẫn kiên trì dạy còn Hổ thấy học lâu thì sốt ruột lắm.

Một hôm Hổ hỏi Mèo:

– Tôi học đến nay đã vừa tròn tuần trăng, bạn cũng dạy tôi khá nhiều rồi. Vậy xin hỏi bạn Mèo chẳng hay bằng ấy miếng võ tôi đã đủ vốn để dùng chưa?

Thực ra Mèo mới truyền cho Hổ được một vài món cơ bản nhưng món nào Hổ cũng lơ mơ. Thấy Hổ sốt ruột, Mèo cũng cười ôn tồn;

– Bạn học như vậy thì chưa thành tài đâu, đây mới chỉ là vài bài đầu, bài nào bạn học cũng chưa chọn vẹn. Nhưng nếu bạn thấy học lâu quá thì với từng ấy món võ bạn có thể đi kiếm ăn được rồi đấy. Sau này bạn phải luyện tập hàng ngày mới khá được. Khi nào muốn học thêm thì hãy đến đây.

Hổ mừng lắm, nó hài lòng với những gì đã học. Nhìn thấy Mèo béo mập, múp míp, Hổ không thể từ bỏ ý định đen tối. Giả vờ nhờ Mèo giúp ôn lại những thế võ đã học, lợi dụng thời cơ Mèo đang say sưa chỉ bảo Hổ nhảy bổ đến định vồ lấy Mèo nhưng vồ hụt. Mèo tinh ý nhanh nhẹn tránh được và đạp một cái thật mạnh vào cổ Hổ rồi lao thoăn thoắt lên ngọn cây. Mèo mắng Hổ:

– Mày là hạng xấu bụng. May mà tao chưa truyền hết võ nghệ cho mày. Mày không đáng là bạn của tao.

Bị Mèo đạp một cái vào cổ đau điếng đến mức không thể ngẩng đầu lên được nhưng Hổ vẫn giả vờ làm ra vẻ bình thường, cố lấy giọng tự nhiên đáp:

– Tôi đang ôn lại những món võ mà bạn dạy cho tôi đấy chứ. Tôi đâu có ý xấu như vậy, bạn đừng có vội trách tôi vì tôi giữ đúng lời thề mà. Mà, bạn dạy thêm món võ trèo cây đi.

Mèo quắc mắt:

– Đồ dối trá, lừa thầy phản bạn. Tao không cao tay tỉnh táo thì đã trở thành miếng mồi ngon của mày rồi. Mày hãy cút về rừng sống cô độc với cái bụng dạ xấu xa của mày đi. Cút ngay đi nếu không tao đạp cho cái nữa thì toi mạng.

Hổ cụp đuôi, cúi mặt, lủi thủi bước đi. Từ đó trở đi bao giờ Hổ cũng cúi mặt như thế mà đi. Và cũng chẳng có một loài vật nào chịu kết bạn với Hổ nữa.